Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Bức tranh màu xanh


27/7

BỨC TRANH MÀU XANH


Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Trên con đường mòn,
xuyên cách rừng thăm thẳm màu xanh
Như dấu lặng của bản nhạc thời gian,
một chiều trầm yên ắng
Người đàn ông sạm đen, cuồn cuộn,
ôm hôn người đàn bà mỏi mòn,
nhắm nghiền,
đầm đìa nước mắt
Cuộc chia li da diết,
hay hạnh phúc trở về
Mà níu áo mẹ, nhìn lên,
em bé
e dè đôi mắt tròn xoe?
Khẩu súng,
trĩu vai người đàn ông,
chúc nòng thép lạnh
Đã vĩnh viễn khước từ khạc đạn?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Cảnh chiều dần tắt nắng,
thẫm đẫm màu xanh
Người đàn ông vai sung,
người đàn bà thổn thức
Em bé ngước nhìn,
long lanh mắt ướt
Ôi!
Con đường mòn úa bầm, vắng ngắt,
dẫn dắt kiếp người hiu hắt,
lênh đênh

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Một buổi chiều xanh,
có nụ hôn xanh,
trên mái đầu xanh
sâu lắng âm thanh
Khẩu súng lạnh tanh
chúc nòng dưới áo
vòng cò trợn trừng thao láo
Tôi chợt rung mình
nghe tiếng ngựa hí gươm khua,
loảng xoảng xích xiềng,
gầm gừ xe pháo

Ôi!
Hiển hiện cổ xưa,
mới chập chững làm người,
hiển hiện hôm qua,
đeo đẳng hôm nay,
và còn theo dai dẳng đến mãi bao giờ(?):
Người đàn bà nguyện cầu, gào khóc,
em bé trần truồng, mũi mồm nhòe nhoẹt,
tang tóc lê thê
Bên lăn lóc đầu lâu, rợn xương tanh máu,
thây người đàn ông cụt đầu,
nát nhàu,
cháy thui co quắp...
Bức tranh bùng lên,
ngùn ngụt,
điêu tàn!
...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Có con đường mòn xuyên cánh rừng thăm thẳm,
thấm đẫm màu xanh
Có nụ hôn nồng nàn,
có em bé ngước nhìn,
có ngày mai chờ đợi...
Và giữa hai ngả thâm trầm,
dằng dặc úa bầm,
hoang vu dữ dội,
Trong âm u thanh lặng vô danh,
Là tiếng thở rất dài,
huyền hoặc, mong manh
lan tỏa long lanh
Quanh khẩu súng chúc nòng thép lạnh
Ẩn ức điều gì đó lớn lao,
vô cùng nghiêm trọng!?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Xoay tròn, thổn thức, quầng xanh,
phong phanh …




BỨC TRANH MÀU XANH

You might also like:

                                 
                            Bức tranh màu xanh


Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Trên con đường mòn,

                            xuyên cách rừng thăm thẳm màu xanh
Như dấu lặng của bản nhạc thời gian, 

                                                  một chiều trầm yên ắng
Người đàn ông sạm đen, cuồn cuộn,

                                      ôm hôn người đàn bà mỏi mòn,
                                                                           nhắm nghiền,
                                                                                          đầm đìa nước mắt.
Cuộc chia li da diết, 

                           hay hạnh phúc trở về
Mà níu áo mẹ, nhìn lên,

                                 em bé,
                                          e dè đôi mắt tròn xoe?
Khẩu súng, 

           trĩu vai người đàn ông, 
                                       chúc nòng thép lạnh,
Đã vĩnh viễn khước từ khạc đạn?...
 

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Cảnh chiều dần tắt nắng, 

                                  thẫm đẫm màu xanh
Người đàn ông vai súng,

                                 người đàn bà thổn thức,
                                                           em bé ngước nhìn, 
                                                                              long lanh mắt ướt
Ôi! 

Con đường mòn úa bầm, vắng ngắt
                                                   dẫn dắt kiếp người hiu hắt
                                                                                          lênh đênh...
 

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Một buổi chiều xanh, 

                        có nụ hôn xanh, 
                                       trên mái đầu xanh, 
                                                               sâu lắng âm thanh
Khẩu súng lạnh tanh,

                         chúc nòng dưới áo,
                                                  vòng cò trợn trừng thao láo
Tôi chợt rùng mình,
                  nghe tiếng ngựa hí gươm khua, 
                                              loảng xoảng xích xiềng,
                                                                     gầm gừ xe pháo...
Ôi!
Hin hiện cổ xưa,
               mới chập chững làm người, 
                                            hiển hiện hôm qua,
                                                         đeo đẳng hôm nay,
                                                                  và còn theo dai dẳng đến mãi bao giờ(?):
Người đàn bà nguyện cầu, gào khóc,
                               em bé trần truồng, mũi mồm nhòe nhoẹt,
                                                                                    tang tóc lê thê
Bên lăn lóc đầu lâu, rợn xương tanh máu,
                                     thây người đàn ông cụt đầu, 
                                                                           nát nhàu,
                                                                                  cháy thui co quắp...
Bức tranh bùng lên,
                          ngùn ngụt,
                                      điêu tàn!
......

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Có con đường mòn xuyên
cánh rừng thăm thẳm, 
                                                                   thấm đẫm màu xanh
Có nụ hôn nồng nàn,

                          có em bé ngước nhìn,
                                                   có ngày mai chờ đợi...
Và giữa hai ngả thâm trầm,

                            dằng dặc úa bầm,
                                                   hoang vu dữ dội,
Trong âm u thanh lặng vô danh,
Là tiếng thở rất dài,

                       huyền hoặc, mong manh
                                                  lan tỏa long lanh 
Quanh khẩu súng chúc nòng thép lạnh
n ức điều gì đó
lớn lao, 
                                       vô cùng nghiêm trọng!?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh  

Xoay tròn, thổn thức, quầng xanh,
                                            phong phanh …


                Trần Hạnh Thu  

 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét