Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

Thương nhớ Nguyễn Văn Ngọc!


Tháng 7 với ngày 27

Thương nhớ Nguyễn Văn Ngọc!




Nguyễn Văn Ngọc, liệt sỹ đầu tiên của Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi

Trường Văn hóa quân đội – Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi chỉ tồn tại 5 năm (1965 – 1970) nhưng đã đào tạo 8 khóa với 1200 học sinh. Tốt nghiệp ra trường, hơn 900 em đã nhập ngũ và hơn 800 trở thành sĩ quan. Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và chiến tranh bảo vệ Tổ quốc có 2 thầy giáo và 28 học sinh anh dũng hy sinh khi tuổi đời mới đôi mươi.
Nhân ngày 27-7 năm nay, xin ghi lại hồi ức CCB Đỗ Tấn Mỹ

Đỗ Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

- bạn cùng khóa, cùng tham gia chiến đấu và chứng kiến phút cuối cùng của liệt sỹ Nguyễn Văn Ngọc.




Liệt sĩ Nguyễn Văn Ngọc (Sinh: 1950. Hy sinh: 10-10-1968)



Ham muốn đánh giặc giỏi
... Ngày 5-8-1964, đế quốc Mỹ mở rộng chiến tranh ra miền Bắc. Trước đó, cha mẹ chúng tôi công tác tại Bộ Tổng tham mưu, Tổng cục Chính trị, Tổng cục hậu cần... nhiều người đã ra trận. Công tác “hậu phương quân đội” cũng vô cùng quan trọng. Vậy là con em cán bộ cơ quan Bộ Quốc phòng được cho sơ tán xa Hà Nội, Hải Phòng... tránh máy bay Mỹ.
Chúng tôi được đón lên doanh trại Trường Văn hóa Bộ Tổng tư lệnh ở Hiệp Hòa, Hà Bắc tiếp tục học tập. Sau 3 tháng thử nghiệm, thấy khả thi, Bộ Quốc phòng ra quyết định thành lập Trường Văn hóa quân đội mang tên Nguyễn Văn Trỗi: dạy – học theo mô hình đào tạo Thiếu sinh quân, chuẩn bị lớp kế cận sau chiến tranh.
Lễ khai giảng đầu tiên tại cửa rừng Tam Đảo, An Mỹ, Đại Từ, Bắc Thái vào ngày 15-10-1965, sau 1 năm này anh Trỗi hy sinh. Do chiến tranh càng ác liệt, đầu năm 1967, nhà trường được lệnh rời Đại Từ, sơ tán sang thành phố Quế Lâm (Trung Quốc).
Nguyễn Văn Ngọc là học sinh khóa 4 của nhà trường. Bạn “đúp” xuống khóa 5 vào đầu năm học (1966 - 1967) khi đại đội 5 đóng quân ở Suối Chì, An Mỹ, Đại Từ, Thái Nguyên. Sang Quế Lâm, Ngọc về cùng trung đội với Đỗ Tấn Mỹ

Đỗ Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

và tôi thuộc đại đội 71, do thầy Thụy phụ trách.
Ở lớp, có Đỗ Tấn Mỹ

Đỗ Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

, Tô Văn Hoành

Tô Long Hoành - K3-5




mb 0978994059 - nr056-825175 - cq -- Trần Độc-P. Trần Phú--Quy Nhơn-VN
- Kỹ sư - Cty Thủy sản Quy Nhơn -
- ACE:

02/09/2015

, Võ Dũng - K5

Võ Dũng - K5


1951
1972 – Liệt sĩ, Hy sinh 21-4-1972, Mặt trận Khu 9, Rach Gia
mb 0913.919206 (em gái Hieu Dan) - nr - cq -- ---MN-VN
Liệt sĩ - - -
- ACE:

Ngọc tuổi đã lớn, không chuyên tâm học hành nên nằng nặc xin nhà trường cho về nước tham gia chiến đấu: “Học chưa giỏi ở nhà trường nhưng sẽ chiến đấu giỏi nơi chiến trường”. Hè 1967, Mỹ, Ngọc, Hoành cùng Võ Dũng và một số bạn lên tầu về nước.
Về đến Hà Nội, các bạn xin các chú ở Tổng cục Chính trị cho đi chiến đấu. Sau khi cân nhắc, Võ Dũng được xếp về trường Quân chính quân khu Tả Ngạn; còn Mỹ, Ngọc và Hoành về đại đội 6, tiểu đoàn pháo cao xạ 57mm thuộc Trung đoàn 233, Sư đoàn phòng không 361 bảo vệ Hà Nội. Từ ngày đó, ba anh em “Lưu-Quan-Trương” thề “sống chết có nhau”!


Những ngày tháng là lính phòng không
Khi thì đơn vị đóng ở bãi Phúc Tân bảo vệ cầu Long Biên, lúc lại về trận địa bên hồ Văn Chương, sau ga Hàng Cỏ; có lúc trận địa chuyển sang Gia Lâm, bảo vệ kho xăng Đức Giang. Những ngày không trực chiến, ba đứa hay mò về Ba Đình “đánh moóc-xơ” báo anh Văn Tiến Trình (con trai bác Văn Tiến Dũng), đang trực phòng không trên nóc Nhà Quốc hội xuống chơi.
Ba đứa đã chứng kiến những ngày gian khổ nhất của trận địa phòng không Hà Nội và không thể quên hình ảnh cầu Long Biên bị trúng bom, gãy nhịp; kho xăng Đức Giang ngùn ngụt cháy. Họ đã cùng Hà Nội chiến đấu đánh trả những đợt đánh phá của giặc Mỹ.
Ngày 31-3-1968, sau Mậu Thân, giặc Mỹ buộc phải tuyên bố “ném bom hạn chế” từ Vĩ tuyến 20 trở vào đến Vĩ tuyến 17: đoạn Nghệ An - Hà Tĩnh - Quảng Bình - Vĩnh Linh được gọi là “vùng cán xoong”. Mỗi khi phải ngừng ném bom từ Thanh Hoá đổ ra là chúng lại tập trung bom đạn đánh vào “vùng cán xoong”. Một số đại đội của Sư đoàn 361 được lệnh bổ sung cho Sư đoàn 367 bảo vệ miền Trung.
Lẽ thường tình, các chú cho ba đứa ở lại Hà Nội. Vì khi đó, ba Mỹ và Hoành đang chiến đấu ở chiến trường B; còn Ngọc là con liệt sỹ (ba hy sinh trong kháng chiến chống Pháp). Cả 3 thừa tiêu chuẩn đi học tiếp. Nhưng 3 đứa bàn nhau, như vậy sẽ không còn cơ hội đánh giặc và kiên quyết đề nghị Tổng cục cho đi đợt này.
Ngày đơn vị hành quân, trận địa cách nhà có bao xa mà không kịp về chia tay mẹ. Ngọc đã tranh thủ viết vài dòng về nhà:
23 tháng 5 năm 1968
Mẹ kính yêu!
Chúng con vừa nhận được lệnh trên. Xe pháo đã chuẩn bị xong xuôi và ngay ngày hôm nay sẽ lên đường. Có lẽ khi bức thư này tới tay mẹ thì con đang trên đường hành quân vào Khu Bốn chiến đấu và có khả năng sẽ vào sâu hơn. Vì rất gấp nên con không gặp mẹ được, chỉ còn vài tiếng nữa thôi, vậy con gửi thư này đến mẹ để tạm biệt. Cầu mong mẹ khỏe. Có lẽ phải đến khi đất nước thống nhất, hòa bình thì mẹ con ta mới được gặp nhau.
Con xin hứa với mẹ sẽ làm tròn nhiệm vụ được giao và tu đưỡng tốt để ba mẹ yên tâm. Ba mẹ ở lại khỏe là con mừng. Khi vào đến chiến trường, con sẽ báo tin về. Con của mẹ - Ngọc
Vừa hành quân, vừa chiến đấu. Vào đến thành phố Vinh, khi thì trận địa pháo bố trí ở xã Hưng Dũng bảo vệ Nhà máy nước, lúc lại về Hưng Thuỷ bảo vệ Nhà máy điện và phà Bến Thủy…
Trong khẩu đội, Mỹ là pháo thủ số 1, phụ trách “hướng” và ấn cò; Ngọc là pháo thủ “tầm” số 2 cùng các pháo thủ “cự ly”, “mục tiêu”, tiếp đạn và khẩu đội trưởng. Pháo 57mm mỗi gắp đạn có đến 4 viên nhưng có thể bắn liên tục và hạ mục tiêu ở độ cao đến 6000m. Tuy mỗi người một nhiệm vụ nhưng với khẩu hiệu “Rèn luyện để trở thành pháo thủ toàn năng”, mọi chiến sĩ trong khẩu đội đều có thể thay thế vị trí đồng đội mình.
Giữa thời tiết khắc nghiệt của đất xứ Nghệ, nắng rát đến cháy da và gió Lào thì khô không khốc. Chiều chiều, anh em lại thay nhau chạy ào sang nhà dân, gần trận địa tắm nhờ.
Một lần, nghe kẻng báo động, máy bay Mỹ ập đến, anh em từ nhà dân vội chạy về. Vì đã nhảy vào vị trí của pháo thủ số 2 nên một đồng đội khác thế vào ghế của Mỹ. Ác nghiệt thay, phát đạn 23 ly từ trên máy bay đã bắn xuyên thủng ghế sắt, xuyên tiếp qua lưng người bạn đang ngồi vị trí số 1. Anh bạn đã thay Mỹ hy sinh. Ở chiến trường, giữa cái sống và cái chết gần nhau trong gang tấc! Người này hy sinh lại có đồng đội khác về bổ sung.


Anh dũng hy sinh
Ở miền Trung, có thông lệ, nếu bị máy bay tấn công thì chỉ được phép đánh trả từ sau 4 giờ chiều để tránh bị lộ mục tiêu (vì giặc Mỹ kiểm soát cả từ trên không và từ ngoài khơi). Nhưng sáng 10-10-1968, từ 8 giờ, hàng đàn máy bay đã tấn công phà Bến Thuỷ, hòng cắt đứt đường tiếp vận của ta vào Nam. Nhiều tốp F4H lần lượt lao xuống cắt bom vào trận địa. Bom đạn nổ rầm trời, tai điếc đặc, khói lửa mù mịt, trận địa khét lẹt mùi thuốc súng…
Dân xã Hưng Thuỷ nhìn máy bay bổ nhào xuống trận địa đã khóc thương: Ác liệt thế này chắc các chú bộ đội chết hết! Đại đội thương vong nhiều nhưng vẫn kiên quyết đánh trả. Không một ai rời bỏ vị trí, các ụ pháo vẫn xoay nòng hướng trực diện vào mục tiêu. Khẩu đội trưởng phất cờ, hô to: “Còn sống còn dựng màn đạn. Bắn!”. Cả đại đội dựng lưới lửa, hai chiếc máy bay vừa bổ nhào đã trúng đạn, bốc cháy, lao ra biển.
Những chiếc còn lại điên cuồng vòng lại. Lần này, chúng cắt bom chụp xuống trận địa. Đó là loại bom phát quang, chỉ nổ khi cách mặt đất 4-5m; cây cối trúng mảnh bom đổ rạp như ngả rạ. Bỗng chớp lòe! Ầm! Một quả bom nổ ngay sát khẩu đội. Mảnh bom phạt ngang thân Ngọc chỉ để lại nửa thân dưới, ruột gan lòng thòng, máu me bê bết… Tấn Mỹ

Đỗ Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

lao sang ôm lấy xác bạn, gào lên: “Ngọc, mày chết thật rồi sao?”.
Thế là cái thằng Ngọc, học cùng trường khi ở rừng Đại Từ, bị ngã nước, được bạn bè gán thêm cái biệt danh “ghẻ”; cái thằng Ngọc “tốt”, trắng trẻo đẹp trai, ăn nói dẻo mồm làm xiêu lòng bao cô gái dọc đường hành quân; cái thằng bạn không ỷ mình là “con ông cháu cha”, vẫn nằng nặc xin đi chiến đấu ngày nào, đã mãi đi xa! Nó ra đi khi vừa tròn 18. Ba anh em đã mất một, biết nói sao đây với ba mẹ Ngọc?
Vừa khóc vừa ôm xác bạn ra hố bom cũ còn đọng nước mưa, tạt lên rửa sạch vết máu dính đất cát, Mỹ run lên: “Tao sẽ trả thù cho mày, Ngọc ơi!”. Ngay chiều hôm ấy, đơn vị tổ chức chôn cất các liệt sĩ tại nghĩa trang xã Hưng Dũng. Hận thù trào dâng! Ngày sau, đơn vị tiếp tục hành quân vào Hà Tĩnh và đóng quân tại quê hương cụ Nguyễn Du...
Ba tuần sau, đúng ngày 1-11-1968, chính phủ Mỹ buộc phải tuyên bố chấm dứt không điều kiện chiến tranh phá hoại ra miền Bắc. Ai cũng tiếc thương cho Ngọc. Số phận nó khổ quá! Giá mà chờ thêm ít ngày nữa… Nhưng ai mà nói trước được điều gì, vì đó là chiến tranh!
Sau ngày ngừng bắn, 2 đứa qua nghĩa trang, gói một nắm đất lấy từ mộ Ngọc cho vào ba-lô lên tầu ra Bắc và tìm đến gia đình Ngọc ở Khu tập thể Nam Đồng. Cô Trần Thị Ngọ, mẹ Ngọc, đã ngất đi khi nhận được nắm đất. Chú Nguyễn Chí Điềm (ba dượng của Ngọc), một người lính vào sinh ra tử, nguyên Tư lệnh Bộ đội Đặc công ôm lấy Hoành và Mỹ, nói trong nước mắt: “Ráng chiến đấu trả thù cho Ngọc, các con ạ!”.
Cuối 1968, với những gì đã hứa với bạn, Mỹ và Hoành lại lên đường vào chiến trường đánh giặc cho đến ngày toàn thắng. Đỗ Tấn Mỹ

Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

vinh dự trở thành lính của chú Điềm - trinh sát đặc công Z27, sư đoàn 5 và 2 lần được tặng danh hiệu “Dũng sĩ diệt Mỹ”…

* * *

“Chiến tranh đã qua đi gần nửa thế kỷ, vậy mà tao không quên được những năm tháng ác liệt đó cùng những đồng đội – kẻ còn, người mất. Trên đầu tao, trên người tao vẫn còn mảnh đạn... Có lẽ đó là Hội chứng chiến tranh, mày ạ!”Đỗ Tấn Mỹ

Đỗ Tấn Mỹ - K5

B1
8 8 1952

mb 0955.092275 - nr - cq -- ---TP HCM-VN
- - -
- ACE:

1974

10/2015

chia sẻ.
Nhớ về Nguyễn Văn Ngọc, anh lẩm bẩm: “Quên làm sao được cái ngày nó hy sinh; đó chính là Ngày giải phóng Thủ đô”. Năm nào, nếu không ra được Vinh, trở về trận địa năm xưa thắp hương cho đồng đội đã hy sinh là anh lại mua nải chuối, có bát cơm, quả trứng thắp hương cho hương hồn Nguyễn Văn Ngọc và đồng đội.

Cùng Quốc Sủng lập bàn thờ nơi Ngọc hy sinh


Còn với chúng tôi – lứa Thiếu sinh quân thời chống Mỹ, tuy đã bước qua cái tuổi lục tuần nhưng không thể nào quên được những đứa bạn thuở thiếu thời. Chúng tôi luôn tự hào về thầy, cô và mái trường thân yêu, nơi đã đào tạo nên những học sinh như Nguyễn Văn Ngọc - dám hy sinh tuổi xuân của mình vì Độc lập, Tự do của Tổ quốc!



Nguồn: FB Tran Kienquoc - 20 Tháng 7 lúc 4:01 ·

Bài đã đăng trên Sự kiện & Nhân chứng (QĐND) tháng 7/2016





0 nhận xét:

Đăng nhận xét