Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

Thăm viếng mộ LS Nguyễn Văn Ngọc



VIẾNG LIỆT SỈ NGUYỄN VĂN NGỌC...

' mới tìm được, nơi anh nghỉ '
Tụi mình có 3 thằng
Chơi thân từ trường Trỗi
Cùng xung phong ra trận
Về phòng không khu 4
Ba đứa đi - một không về
Tuổi Ngọc tròn mười tám
Hai đứa còn buồn lắm
Thề quyết tâm trả thù...
Dù có hi sinh tất cả...
Khi đi ba đứa thề ...
Dù không sinh ngày tháng
Nguyện cùng chết tháng ngày
Nhưng Ngọc hi sinh trước
Đề lai nổi buồn không nguôi
Nghỉ mà thương nó quá
Quyết trả thù bằng được
Mổi bước chân quân thù gục ngã
Giờ tiềm ra nơi nó nằm
Trên đồi cao lộng gió
Có tiêng chim hót ca
Ru giấc ngủ ngàn thu
Ngọc trẽ mãi không già
Với tuổi đời tròn 18..?

Tan My 26/10/2017

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

44 năm đi tìm Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi


Làng Cát quê tôi thuộc huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên, nằm ở sườn đông dãy núi Tam Đảo – nơi được gán bởi câu ca dao: “Lử khử lừ khừ chẳng Đại Từ cũng Võ Nhai”.

Trong những năm chống Mỹ cứu nước, nhiều cơ quan đoàn thể sơ tán về Việt Bắc để tránh máy bay giặc Mỹ phá hoại. Làng Cát có tới hai đoàn địa chất (17 và 45). Nhà tôi may mắn có anh kỹ sư Nguyễn Thanh Tùng người Hà Nội đến ở. Từ ngày có địa chất về dân làng được mở mang đầu óc, biết tới quyển sách tờ báo, ông Tây, bà Tây. Lũ trẻ chăn trâu “chân đất mắt toét” vùng heo hút này cũng biết ti toe mấy tiếng ngoại quốc “xì xà xì xồ”…

Một hôm anh Tùng đem về cho tôi cuốn sách “Sống như Anh” bảo đọc đi! Thời đó ở xứ tôi sách báo là một điều hiếm hoi. Người nhà quê chỉ quen việc đồng áng cấy cày, vào rừng đốn củi, hái măng…

Hết giờ ở trường làng, về nhà là tôi vội giở “Sống như Anh” ra đọc. Đọc ngấu nghiến, đọc quên ăn, quên chơi, ngồi trên lưng trâu mà đọc, chui trong hầm tránh bom giặc cũng đọc. Đọc đi đọc lại. Đọc nhòa nước mắt. Đọc đến thuộc lòng, làm nhiều người không thể tin được một thằng bé chăn trâu lại có thể thuộc một cuốn sách dày như thế! Và họ đã bật khóc sau khi “kiểm tra” ra đúng sự thật!

Không biết bao nhiêu lần tôi say sưa kể trước mọi người về Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi, rồi cùng nhau nghẹn ngào đẫm lệ. Cả nước đã phát động phong trào thi đua lao động sản xuất, lên đường đánh giặc để trả thù cho anh Trỗi…

Tôi còn nhớ như in cuốn “Sống như Anh” của Nhà xuất bản Văn học. Ngoài bìa có hình bán thân Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi. Nội dung cuốn sách được nhà văn Trần Đình Vân viết theo lời kể của chị Phan Thị Quyên.

Sau trang bìa còn có hình ảnh anh Trỗi bị trói chặt vào cây cọc trên pháp trường, mà vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, trước quân thù… Lề dưới bức hình là bút tích ký tên Bác Hồ: “Vì Tổ quốc, vì nhân dân, liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi đã anh dũng đấu tranh chống đế quốc Mỹ đến hơi thở cuối cùng. Chí khí lẫm liệt của anh hùng Trỗi là 1 tấm gương cách mạng sáng ngời cho mọi người yêu nước, nhất là cho các cháu thanh niên học tập!”.

“Sống như Anh” bỗng như một câu chuyện cổ tích đọng lại trong tôi, để tôi có thể kể lại bất kỳ lúc nào. Nói đúng hơn là tôi đọc thuộc lòng…

Ngày đó tôi say sưa “Sống như Anh” như trẻ con say mê trò chơi điện tử bây giờ. Tôi tưởng tượng trong đầu về thành phố Sài Gòn, cầu Công Lý, Nhà lao Chí Hòa, Nhà thương Chợ Rẫy. Những nhân vật như bé Dân, anh Lời, chị X, chị Y… Rồi tiếc thay quân du kích Cracas (Venezuela) đặt yêu cầu đổi tên đại tá Mỹ Smolen lấy mạng sống của anh Nguyễn Văn Trỗi đã không thành, do kẻ thù lật lọng. Nhà thơ Tố Hữu viết: “Du kích quân Ca-ra-cát đã vì Anh/ Bắt một tên giặc Mỹ giữa đô thành”. Khí phách hiên ngang chống kẻ thù của Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi đến hơi thở cuối cùng; sự đau khổ đến tột cùng của chị Phan Thị Quyên cũng như biết bao người khác cứ rưng rức trong trái tim nhỏ bé của tôi. Nỗi căm thù giặc đã thôi thúc tôi chăm chỉ học hành, sẵn sàng lên đường chiến đấu. Tôi ước mơ nhanh đến ngày hòa bình để vào Sài Gòn tới Chí Hòa, cầu Công Lý… tìm gặp chị Phan Thị Quyên…


Khu tưởng niệm Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi ở gần cầu Công Lý, trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 3.


***

Năm 1971, tôi rời ghế nhà trường xung phong lên đường nhập ngũ, vào Nam chiến đấu. Nơi chiến trường bom đạn ác liệt tôi đã đọc “Sống như Anh” trước sự xúc động và thán phục của biết bao đồng đội.

Trận tập kích địch lần ấy tôi bị thương nặng và phải chuyển ra Bắc. Điều trị vết thương xong tôi tiếp tục đi học văn hóa, rồi thi vào trường ĐH Sư phạm, ra làm thầy giáo. Trong những giờ sinh hoạt, tôi đã đọc “Sống như Anh” cho học trò của mình nghe. Tôi nung nấu trong đầu ước mơ phải tìm bằng được chị Phan Thị Quyên để đọc “Sống như Anh” cho chị nghe.

Năm 1985, tôi bị bệnh hẹp van tim, phải mổ tách van ở Bệnh viện Việt – Đức (Hà Nội). Khi bệnh ổn định tôi lại về dạy học. Năm 1993, tôi chuyển công tác vào huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai để có điều kiện chữa bệnh tim bị tái phát. Hình ảnh Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi lại lóe sáng trong tôi. Tôi liền ra kế hoạch tìm đến mộ anh Trỗi. Thời điểm đó mạng viễn thông, điện thoại di động còn chưa phổ biến, tìm thông tin khó lắm. Tôi nghĩ đơn giản muốn tìm mộ anh Trỗi thì cứ hỏi tới Nghĩa trang Thành phố Hồ Chí Minh là biết. Thế là một ngày chủ nhật năm 1995, tôi cùng một người cháu đi Sài Gòn hỏi đường đến Nghĩa trang Thành phố Hồ Chí Minh ở Thủ Đức. Nhưng chúng tôi đã nhầm, mộ anh Trỗi nằm ở Nghĩa trang Liệt sĩ thuộc quận 9, ngay bên quốc lộ 1. Trước mộ anh Trỗi, tôi đã thưa với anh rằng: “Em là người nơi núi rừng Việt Bắc xa xôi đi tìm anh…”. Lúc quay trở ra, gặp người quản trang, ông cho biết mộ thật của anh Trỗi nằm ở quận 2, làm tôi nặng trĩu nỗi buồn…

Chúng tôi tạm gác lại việc tìm mộ thật của anh Trỗi, hỏi thăm tới Nhà lao Chí Hòa thuộc quận 10 khi trời đã đổ về chiều. Tôi đã kể cho anh lính cảnh sát gác cổng nghe về chuyện mình muốn nhìn thấy nơi xưa kia kẻ thù giam cầm tra tấn anh Trỗi. Và, người lính cảnh sát ấy đã cho phép tôi chụp bức ảnh cánh cổng nhà giam làm kỷ niệm. Tôi lặng đi một hồi lâu, hình dung ra chị Phan Thị Quyên bám chặt đôi tay vào cánh cổng sắt nhà lao thét lên trong đớn đau: “Không được giết chồng tôi”…

Con xe honda 50 lại tiếp tục cõng hai chú cháu tôi tìm về cầu Công Lý, nơi mà xưa kia anh Nguyễn Văn Trỗi cùng anh Nguyễn Văn Lời đặt mìn mưu tính giết tên Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ McNamara, nhưng đã bị bại lộ. Cầu Công Lý nay đổi thành cầu Nguyễn Văn Trỗi nối quận 3 với quận Phú Nhuận. Tôi đứng dưới chân cầu nhìn vào dòng kênh Nhiêu Lộc, đưa hồn về dĩ vãng. Tối ngày 9-5-1964, anh Trỗi đã đặt mìn nơi cây cầu này để thực hiện nhiệm vụ của mình. Nhưng thật không may, anh đã bị địch bắt. Anh đã nhận hết trách nhiệm thuộc về mình đã thực hiện quyết tâm giết tên Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ! Tôi không thể kìm được nước mắt. Không thể ngờ, năm 11 tuổi đọc “Sống như Anh”, sau mấy chục năm tôi đã có mặt tại nơi anh Trỗi bị địch bắt và tra tấn dã man! Ngày còn chiến tranh, khoảng cách giữa hai miền Nam – Bắc xa xôi vời vợi. Tôi ngẩn ngơ, nuốt nước mắt vào trong đọc lên bài thơ “Hãy nhớ lấy lời tôi” của nhà thơ Tố Hữu:

“Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người như chân lí sinh ra
…”


Tôi thầm gọi tên anh, nước mắt rơi rơi bên chân cầu Công Lý…

Con xe honda lại cõng chúng tôi trở về, tiếng xe nghe sao nặng trĩu, nó như mệt mỏi chia buồn cùng chủ. Hoàng hôn buông xuống tự bao giờ, lòng tôi mang bao trắc ẩn. Tôi còn phải đi tìm chị Phan Thị Quyên nữa. Đó là một ước mong trong tầm tay. Tôi nghĩ thế.


Năm 1996, các bác sĩ Bệnh viện tim – Viện tim TP. Hồ Chí Minh đã quyết định mổ thay van tim hai lá cho tôi. Tôi được các nhà Mạnh thường quân tài trợ 100% viện phí, và may mắn thoát khỏi tay tử thần sau một ca phẫu thuật tưởng chừng không qua nổi. Bác sĩ Nguyễn Văn Phan phụ trách ca mổ đã nói như thế trong niềm xúc động. Sau 6 tháng điều trị tôi tiếp tục trở về dạy học. Tôi vẫn không quên đọc “Sống như Anh” trước bao ánh mắt học trò…

***

Trong một lần tái khám ở Viện tim năm 2011, tôi bắt chuyện với một bệnh nhân người cao tuổi. Không ngờ chính ông lại biết số điện thoại của chị Phan Thị Quyên, vợ anh Nguyễn Văn Trỗi. Thế là cơ hội gặp chị Quyên trong tôi chỉ còn là thời gian. Tôi sung sướng như đào được vàng…

Tôi điện cho chị Quyên, giới thiệu về mình.

Chị Quyên thật sự xúc động và cho tôi địa chỉ nhà ở thuộc quận 2. Tôi đã hẹn gặp chị vào một ngày chủ nhật.

Cháu tôi làm cho một công ty chế tạo máy của Đài Loan đã mượn được chiếc xe hơi tàng tàng chở hai chú cháu mang theo hương hoa, trái cây tới nhà chị Phan Thị Quyên giữa mùa hè nức tiếng ve kêu…

Chị Quyên đã đi bước nữa. Chị cùng chồng con ở nhà công vụ. Anh Dũng, chồng chị cùng con trai đi đảo Phú Quốc, mình chị ở nhà. Chị Quyên dẫn tôi lên lầu, nơi đặt bàn thờ anh Trỗi. Trước tấm di ảnh người Anh hùng, chị Quyên nghẹn ngào giới thiệu về “đứa em” nơi núi rừng Việt Bắc “đã đi tìm Anh 44 năm trời”. Phút giây này thật linh thiêng, tôi cảm thấy như vạn vật ngừng chuyển động. Tôi gọi “Anh Trỗi ơi!”. Tôi như một người em yêu quý nhất của anh!

Hình ảnh chị Phan Thị Quyên ôm bó hoa lay-ơn bên anh Trỗi trong ngày cưới vẫn hằn sâu, trong sáng trong trái tim tôi. Giờ chị đã lên “chức bà” không còn ở tuổi thanh xuân 20 ngày nào. Nét mặt chị khắc sâu bao nỗi niềm, chỉ có những ai hiểu nỗi đời mới cảm nhận được. “Thôi chị ơi, đừng khóc nữa” – Tôi động viên chị vậy.

Bên bàn trà, nhìn chị Quyên tôi nói lời xúc động:

- Chị ơi, em đã thuộc lòng “Sống như Anh” từ năm 1967. Giờ chị hãy ngồi để nghe em đọc lại nhé! Em coi đây như một món quà gửi tặng chị và anh Trỗi.

Chị Quyên nhìn tôi không chớp mắt, trong ánh mắt não nùng ấy có điều gì nghi ngại? Và tôi bắt đầu:
“Buổi sáng chủ nhật ngày 10 tháng 5 năm 1964, tôi đứng ngồi không yên, không rõ đêm qua anh Trỗi đi đâu. Tôi rất mong anh, mong anh hơn tất cả những ngày nghỉ khác. Vì từ hôm cưới nhau hai vợ chồng chưa đi thăm họ hàng cha mẹ tôi người Bắc và rất đông bà con anh em cùng làng Văn Giáp, huyện Thường Tín, Hà Đông lưu lạc vào Nam làm ăn đã mấy chục năm nay…

Vào khoảng 9 giờ sáng bỗng nhiên tôi thấy ập vào nhà bảy, tám thằng cảnh sát giải theo một người bị còng tay sau lưng. Thoạt đầu tôi vẫn chưa tin là anh Trỗi, nhưng vừa thoáng thấy tôi anh nói ngay, nói to: Quyên anh bị bắt….”.

Chị Quyên khóc. Cháu tôi khóc, nó đâu ngờ chú mình lại thuộc như thế. Và, tôi cũng khóc…

Tôi đã không dám đọc tiếp đoạn địch tra tấn anh Trỗi như thế nào… Không gian trong ngôi nhà bỗng lặng như tờ, chắc hồn anh Trỗi đang về ẩn hiện đâu đây? Và tôi như trong cơn mê…

Nhớ ngày bé đọc “Sống như Anh” tôi chỉ mong sao mình chóng lớn để tòng quân giết giặc trả thù cho anh Trỗi. Và, đúng như ý nguyện. Năm 17 tuổi tôi cùng biết bao bạn bè xung phong đi bộ đội, xông thẳng vào chiến trường đỏ lửa Quảng Trị 1972, chiến đấu không mệt mỏi…

Chị Quyên nói với tôi rằng, em là khách đặc biệt nhất, linh hồn anh Trỗi chắc chắn sẽ biết được tình cảm của em cũng như của mọi người đã dành cho anh ấy…

Tôi xin phép được tới mộ phần để thắp nén nhang cho anh Trỗi. Chị Quyên đã vẽ sơ đồ chỉ cho tôi tới Nghĩa trang Văn Giáp, thuộc phường Bình Trưng Đông, Q.2, TP. Hồ Chí Minh. Đây là nghĩa trang dành riêng cho người làng Văn Giáp, Thường Tín, Hà Đông, quê hương của chị Quyên. Chị Quyên kể, anh Trỗi tội lắm, vất vả lắm, mấy lần chôn cất, giờ mới đưa được anh về nghĩa trang làng quê yên nghỉ…

Chú cháu tôi tới nghĩa trang làng Văn Giáp vào đúng giờ Ngọ, nắng chói chang. Người quản trang là thương binh, một thời khoác áo lính Việt Nam Cộng hòa, nhanh nhảu dẫn chúng tôi tới mộ anh Trỗi:

- Dạ, mộ Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi đây ạ!

- Người quản trang nói mà như có gì mắc trong cổ họng.

Tôi hỏi:

- Anh làm việc ở đây lâu chưa, có biết gì về anh Nguyễn Văn Trỗi?

- Dạ, thưa lâu rồi. Anh Trỗi bị giết do mưu sát Bộ trưởng Quốc phòng MắcNa-ma-ra. Anh ấy là một anh hùng!

Tôi chiêm ngắm ngôi mộ, thấy ghi: Giáp Thìn 1964. Bốc mộ 7.5.1967. Tái thiết 23.11.1981. Đúng như chị Quyên nói, anh Trỗi mấy lần chôn cất…

Tôi bật khóc! Không hiểu sao lại yếu đuối như vậy. Nhìn tấm hình anh trên bia mộ, mà như nghe thấy tiếng người anh hùng hỏi: Sao giờ em mới tìm đến anh?

Tôi thắp lên nén tâm nhang, đứng chắp tay kể cho anh Trỗi nghe chuyện “Em đi tìm anh đã hơn 40 năm rồi”…

Tôi nhìn về hướng Bắc để nói với làng quê thân yêu của mình rằng, đã nối được sợi dây giữa hai miền Nam – Bắc. Ước mơ đi tìm anh Trỗi, chị Quyên của tôi đã trở thành sự thật…

Tôi hát lên lòng bài ca “Lời anh vọng mãi ngàn năm” của nhạc sĩ Vũ Thanh: “Sáng mãi tên anh người con của đất nước. Sông núi reo ca người anh hùng thành đồng bất khuất…”.

***

Chúng tôi trở về giữa rừng người và xe cộ lưu thông trên quốc lộ, lòng mang bao nỗi bâng khuâng. Hỏi, trong những con người đang sống, có những ai còn nhớ Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi? Tôi nói với người cháu của mình: “Việt à, ngày 15 tháng 10 là ngày giỗ Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi, con đừng quên nhé và đừng có sống hèn!”.

Biên Hòa, TP. Hồ Chí Minh,
1967 – 2017

Đào Sỹ Quang
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 471 - 19/10/2017

Anh Trỗi - Phim tài liệu

Kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh liệt sĩ (27/7/1947 - 27/7/2017)
Nguồn phim: VTV
Phim tài liệu: Anh Trỗi - Video đã phát trên VTV8 | VTV.VN
Đài phát thanh truyền hình Quảng Nam thực hiện 2016
https://vtv.vn/video/phim-tai-lieu-anh-troi-235919.htm

Thang Phan Xuất bản 25 thg 7, 2017
Ngô Đạt Xuất bản 5 thg 8, 2018


LỄ TRUY ĐIỆU CẢI TÁNG HÀI CỐT LIỆT SĨ TRƯỜNG NGUYỄN VĂN TRỖI THUỘC TƯCMN (22-24/7/2004)

Phim tư liệu LỄ TRUY ĐIỆU CẢI TÁNG HÀI CỐT LIỆT SĨ TRƯỜNG NGUYỄN VĂN TRỖI THUỘC TƯCMN
(Tổ chức ngày 22-24/7/2004 ).
Phim của Trường thực hiện năm 2004.
Nguyễn Thành Nhân (Cựu HS Trường Nguyễn Văn Trỗi 1965-1970 ) thực hiện biên tập lại 11/2014.
(Trong phim có sử dụng một số hình ảnh tư liệu của Trường và có trích đoạn các bài thơ của các bạn Lâm Nguyệt Thu, Lê Văn Tân, Võ Ánh Tuyết)
Xin kính tặng và chia sẻ cùng các Thầy, Cô giáo, các bạn HS Trường Nguyễn Văn Trỗi TƯCMN, các bạn HSMN trường số 2-8-9, Vĩnh Phú và các anh chị HSMN khác !

Nguyễn Thành Nhân
Nhân.55 Nguyễn Thành Xuất bản 5 thg 12, 2014


Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

Điều chưa biết về mộ AHLS Nguyễn Văn Trỗi ở Sài Gòn

(Kiến Thức) - Suốt 50 năm qua, người dân xã Bình Trưng vô cùng tự hào vì trên mảnh đất quê hương có nơi an nghỉ của Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi.

Thăm mộ Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi

Một buổi chiều cuối tháng 7, PV Kiến Thức tìm đến nghĩa trang Văn Giáp, nằm giữa khu dân cư trên đường số 3, khu phố 2, phường Bình Trưng Đông, quận 2, TP HCM. Con đường số 3 dẫn vào nghĩa trang của bà con đồng hương Văn Giáp (Hà Nội) ở Sài Gòn đang được thi công, mở rộng, mà theo người dân địa phương thì “đó là niềm ao ước từ bấy lâu nay”.

Phần mộ Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi trong nghĩa trang Văn Giáp, quận 2, TP HCM.


Giữa ánh nắng chiều tà, phần mộ của Anh hùng Liệt sĩ (AHLS) Nguyễn Văn Trỗi nằm trang trọng ở một góc nghĩa trang đang được ông Nguyễn Văn Năm, người quản trang ngụ tại địa phương chăm sóc, quét dọn sạch sẽ.
“Từ ngày cha tôi mất và giao lại công việc quản trang, chăm sóc hàng ngày các mộ phần ở nghĩa trang này, mộ phần của Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi luôn được tôi và nhiều người dân ở đây dành tình cảm trang trọng nhất”, ông Năm cho biết. Theo ông Năm thì những ngày này, khi dịp kỷ niệm ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7 sắp tới, sẽ có nhiều đoàn thể, cá nhân… đến viếng mộ phần anh Trỗi.

Hằng ngày, người dân địa phương và bác Năm quản trang luôn lau dọn, chăm sóc mộ phần AHLS Nguyễn Văn Trỗi.


Ông Năm kể lại, hơn 50 năm trước, khu nghĩa trang này còn là vùng đất hoang vắng, dân cư thưa thớt và chỉ có vài phần mộ được chôn cất. Trong một ngày tháng 5 năm 1967, bà Phan Thị Quyên (vợ AHLS Nguyễn Văn Trỗi) cùng người thân lén mang hũ cốt chồng đến chôn trong khu mộ họ tộc của gia đình bà.
“Lúc đó, cha tôi là ông Tư cũng có mặt chứng kiến việc cải táng này. Sau khi đắp nấm đất nhỏ, bia mộ của AHLS Nguyễn Văn Trỗi được ghi sơ sài tên tuổi, ngày mất và để tránh bị Mỹ - nguỵ phát hiện, cha tôi đã giúp bà Quyên trồng thêm bụi cây nhằm che khuất phần mộ”, ông Năm nhớ lại.
Thời gian sau đó, khu vực gần nghĩa trang xuất hiện nhiều tên lính nguỵ. Chúng tỏ ra nghi ngờ, hỏi về ngôi mộ mang tên “Nguyễn v Trỗi” giống của người từng bị xử bắn ở lao Chí Hoà. Nhờ sự khéo léo của ông Tư và một số người địa phương nên dần dần bọn lính không còn để ý đến.


Tấm bia mộ đá quý hơn vàng

Sau ngày Sài Gòn được giải phóng, người dân xã Bình Trưng, huyện Thủ Đức (nay được tách ra làm 2 phường Bình Trưng Đông và Bình Trưng Tây, quận 2) vô cùng ngỡ ngàng khi thấy từng đoàn người xếp hàng dài đến viếng ngôi mộ chôn ở nghĩa trang Văn Giáp. Lúc bấy giờ tất cả mới biết ngôi mộ đó là nơi an nghỉ của Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi, người đã được ghi danh vào lịch sử của đất nước.

Mộ phần của song thân bà Quyên (cha, mẹ vợ anh Trỗi) cũng được an táng tại nghĩa trang Văn Giáp.


Ngày 23/11/1981, bà Phan Thị Quyên cùng người thân đã tiến hành sửa sang lại mộ phần của chồng khang trang hơn. Và năm nào cũng vậy, cứ đến ngày giỗ anh Trỗi (15/10) hay dịp kỷ niệm ngày Thương binh Liệt sĩ (27/7), nhiều đoàn công ty, xí nghiệp, học sinh, sinh viên và nhân dân khắp nơi về đây, đến thắp hương, viếng mộ AHLS Nguyễn Văn Trỗi.
Trong buổi trò chuyện, ông Nguyễn Văn Năm bất ngờ cho PV xem một kỷ vật mà người quản trang này cho biết, đối với ông nó quý hơn vàng. Đó là tấm bia đá khắc tên anh Trỗi với nét chữ đã mờ theo năm tháng.

Tấm bia đá những ngày đầu đặt ở mộ phần AHLS Nguyễn Văn Trỗi được ông Năm và người cha cất giữ như báu vật suốt gần 50 năm qua.


“Tấm bia mộ này đã gần 50 năm rồi, kể từ ngày đầu phần mộ anh Trỗi được chôn nơi đây. Sau ngày bà Quyên sửa lại mộ và đặt tấm bia mới, cha tôi đã cất giữ tấm bia cũ này và trước khi qua đời cha đã trao lại cho tôi cất giữ như một kỷ vật thiêng liêng nhất”, ông Năm xúc động chia sẻ.
Được biết, với sự hi sinh anh dũng của AHLS Nguyễn Văn Trỗi, Lãnh đạo UBND TP HCM đã từng có kế hoạch quy tập hài cốt anh về Nghĩa trang Liệt sĩ thành phố; đồng thời Lãnh đạo Tỉnh uỷ Quảng Nam trong dịp viếng mộ anh đã đặt vấn đề đưa hài cốt anh Trỗi về huyện Điện Bàn (tỉnh Quảng Nam, quê hương của AHLS Nguyễn Văn Trỗi) nhưng bà Quyên không đồng ý, vì bà không muốn di chuyển hài cốt chồng mình thêm lần nữa, cũng như muốn chồng mình an nghỉ ở mảnh đất nơi anh đã sống, chiến đấu và hi sinh.

Năm 2002, trong dự án quy hoạch và giải toả của UBND TP HCM thì nghĩa trang Văn Giáp nằm trong diện giải toả trắng. Mộ anh Trỗi được quy tập về Nghĩa trang Liệt sĩ TP HCM. Tuy nhiên, chính quyền và nhân dân quận 2 mong muốn giữ lại và tôn tạo ngôi mộ anh Trỗi thành nơi tưởng niệm.
Vì vậy, UBND TP HCM đã duyệt cho quận 2 xây dựng công viên tại phần đất 11ha (gồm cả nghĩa trang Văn Giáp bị giải toả). Quận đoàn quận 2 đã lập đề án xây dựng Trung tâm hoạt động thanh thiếu niên ở phần đất có mộ phần AHLS Nguyễn Văn Trỗi nhằm giáo dục truyền thống đấu tranh yêu nước, cũng như là nơi tổ chức các hoạt động truyền thống của thanh niên TP HCM.

Hình ảnh thời khắc người Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi trước khi ra pháp trường vẫn dõng dạc hô to những lời yêu nước được tái hiện trong chương trình nghệ thuật mừng 40 năm Giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2015).


Vậy nhưng, suốt gần 15 năm qua, dù đề án đã được gửi lên xin ý kiến của Thành đoàn TP HCM và Thành đoàn đã đề xuất đề án này vào công trình của thanh niên thành phố tại Đại hội Đoàn TNCS TP HCM (3/2006) nhưng từ đó đến nay vẫn chưa thực hiện được.
“Con đường số 3 vào nghĩa trang có mộ phần AHLS Nguyễn Văn Trỗi đang được mở rộng, tráng nhựa và những ngày tới sẽ hoàn thành thật khang trang. Trong khuôn viên nghĩa trang và xung quanh mộ anh Trỗi hàng ngày vẫn đang được tôi và người dân chung tay chăm sóc, quét dọn. Dù vậy, chúng tôi vẫn mong muốn nơi đây có công viên tưởng niệm, tôn tạo mộ phần anh Trỗi để xứng đáng với sự hi sinh của người Anh hùng đã ghi danh vào lịch sử đất nước”, ông Năm chia sẻ.
Đăng Lê

Nguồn: Báo điện tử Kiến thức - Cập nhật lúc: 06:01 27/07/2015




VN NEWS - Xuất bản 2 thg 10, 2017

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

CÁC EM HỌC SINH TRƯỜNG TRỖI

Kỉ niệm ngày thành lập Trường 15/10

CÁC EM HỌC SINH TRƯỜNG TRỖI

(Trích tự truyện "Cuộc đời tôi" - Phan Thị Quyên, vợ AHLS Nguyễn Văn Trỗi)

[...]
Sau khi anh Trỗi hy sinh, năm 1965 tại căn cứ TW Cục có ngôi trường mang tên Nguyễn Văn Trỗi (ở R). Các em học sinh của trường này toàn là con em cán bộ, có em từ Sài Gòn vào, tuổi đời của các em trên dưới 10 tuổi, ngoài học văn hóa các em cùng với các thầy cô đào hầm, vót chông, tải gạo… như một người lớn. Các thầy cô dạy học có cả thầy cô ở Bắc vào.
Giỗ đầu anh Trỗi, nhà trường tổ chức lễ truy điệu. Tôi được mời sang dự lễ. Ban giám hiệu, các thầy cô cùng các em học sinh đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Sau ngày giải phóng, mỗi lần họp mặt của trường, tôi đều được ban giám hiệu (cô Tư Mai – hiệu trưởng) mời họp mặt. Sau này, các em trong Ban liên lạc xem tôi như người chị gái của trường. Tết đến cũng gởi thiệp chúc tết đến gia đình tôi. Hằng năm đến ngày giỗ anh Trỗi, các em cử đại diện đến thắp nhang cho anh Trỗi.
... Ở ngoài Bắc năm 1965 cũng có ngôi trường mang tên anh Trỗi – Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi trực thuộc Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân VN. Trường này tồn tại từ năm 1965 đến 1970. Các em đều là con cháu của tướng lĩnh, của cán bộ trung cao cấp của Đảng đang chiến đấu ở chiến trường về đây học tập. Những năm Mỹ ném bom đánh phá miền Bắc, trường sang Quế Lâm Trung Quốc học tập (từ tháng 1/1967 – tháng 8/1968).
Trong cuộc chiến chống Mỹ và biên giới phía Bắc đã có 2 thầy giáo và 28 em học sinh là liệt sỹ anh hùng khi tuổi đời còn rất trẻ.
Sau này, nhiều em đã trưởng thành, trở thành tướng lĩnh trong quân đội, có em trở thành lãnh đạo của Đảng và Nhà nước ở TW cũng như ở các tỉnh thành, v.v...
Lần đầu tiên, tôi nhận được thư các em mời dự vào dịp Kỷ niệm lần thứ 28, ngày hy sinh của anh Trỗi tại Thành phố Hồ Chí Minh. Thư các em viết:
TP.Hồ Chí Minh, ngày 10/9/1992
Kính gởi chị Quyên
Thưa Chị,
Vào dịp kỷ niệm lần thứ 28 ngày hy sinh của Anh (15/10/1964-15/10/1992), chúng em tổ chức buổi họp mặt toàn thể cán bộ, học sinh trường Nguyễn Văn Trỗi hiện đang sống và công tác ở khu vực phía Nam.
Thời gian: 15h00 ngày 11/10/1992.
Địa điểm: 70 Lê Thánh Tôn – Quận 1 (Sở Giáo dục và Đào tạo)
Chúng em tha thiết mời Chị đến dự buổi họp mặt này. Sự có mặt của Chị là nguồn cổ vũ và niềm vui lớn của chúng em.
Chúng em luôn mong và chúc Chị cùng gia đình luôn vui, khỏe và hạnh phúc.
Hẹn gặp Chị trong buổi gặp mặt của chúng em
T/M Ban liên lạc cơ sở II
Trường Nguyễn Văn Trỗi
Dương Minh
Tôi chưa gặp các em lần nào, nhưng qua thư mời này đã hiểu được tình cảm của các em dành cho tôi rất nhiều. Lần gặp này, tôi đã trở thành chị cả của các em.
Năm 1995, tôi được các em mời ra Hà Nội dự kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi. Tôi nhớ người đưa tôi đi Hà Nội là em Dương Minh – học sinh khóa 4. Tại buổi họp mặt kỷ niệm, tôi nhận được rất nhiều tình cảm của các thầy cô, các em học sinh trường Nguyễn Văn Trỗi. Sau đó, em Nguyễn Thắng Lợi đưa tôi về thăm gia đình và được chiêu đãi bữa bún thịt nướng rất ngon, đúng khẩu vị miền Bắc. Rồi tôi còn đến thăm gia đình em Nguyễn Quang Vinh. Qua chuyến đi này, tình cảm của thầy trò Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi đã khắc sâu trong tôi.
Các em thường đến viếng mộ anh Trỗi vào ngày 27/7. Năm 1997, có vài em đến gặp tôi, nêu ý tưởng muốn xây lại mộ cho anh Trỗi và đưa 2 bản vẽ cho tôi chọn. Tôi hỏi: “Các em có dự trù xây hết bao nhiêu tiền không?", “Chúng em làm bằng đá hoa cương, dự kiến trên dưới 100 triệu”. Nghe số tiền quá lớn nên tôi nói: “Chị cảm ơn các em và xin ghi nhận tình cảm của các em đối với anh Trỗi nhưng nghĩa trang này không tồn tại, sẽ bị giải tỏa do nơi này thuộc 1 phường của Quận 2 mà số tiền các em bỏ ra lớn quá, sau này đập bỏ thì lãng phí”. (Tôi còn giữ bản vẽ đến năm 2015, khi dự kỉ niệm 50 năm Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi mới biết người đưa bản vẽ cho tôi là em Hồ Bá Đạt khóa 8).
Năm 2005 vào dịp 20/11, Ban liên lạc trường Trỗi ở TP Hồ Chí Minh gặp tôi nói: “C11 nữ của trường tổ chức họp mặt ở Hà Nội, Võ Hạnh Phúc thành viên của trường muốn mời chị và vợ chồng cô Thục (giáo viên trường Trỗi) ra dự”. Trong buổi họp mặt với các em C11, tôi được biết có cả con của chú Văn Tiến Dũng cũng là học sinh trường Trỗi. Ngồi nghe các em kể chuyện học ở trường khi đi sơ tán bên Quế Lâm… và chuyện bây giờ, đúng là con người nó cũng thay đổi theo thời gian, theo thời cuộc của đất nước.
Sau buổi gặp mặt, Võ Hạnh Phúc đã bố trí cho tôi và vợ chồng cô Thục đến thăm bác Giáp (Võ Nguyên Giáp). Bác Giáp vẫn minh mẫn, khi biết tôi Phan Thị Quyên đến thăm, bác mừng và hỏi thăm. Tôi báo cáo bác: “Dạ, cháu khỏe, cháu đã nghỉ hưu mấy năm nay. Chồng cháu còn làm việc, cháu có 2 đứa con - 1 trai 1 gái, chưa cháu nào có gia đình”. Bác còn dặn: “Cháu và gia đình phải sống tốt, chấp hành tốt chủ trương của Đảng và Nhà nước”, “Dạ”.
Cô Hà cũng hỏi thăm nhiều về gia đình tôi. Được gặp cô bác thời gian không nhiều nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của cô bác dành cho tôi, cho gia đình tôi rất nhiều.
Nói về tình cảm các em Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi dành cho tôi không sao kể hết. Các em đã xem tôi như người chị cả của các em. Hằng năm, các em họp mặt Ngày thành lập quân đội hay Ngày thành lập trường (đúng ngày anh Trỗi hy sinh - 15/10) đều mời tôi dự. Bây giờ đa số các em đều đã nghỉ hưu nên ngày giỗ anh Trỗi các em về dự rất đông.
Ban liên lạc của 2 trường Nguyễn Văn Trỗi - “R” và “Thiếu sinh quân” đã có mối quan hệ thân thiết với nhau.

Lời kết
Kết thúc tập tự truyện này, tôi vô cùng biết ơn Bác Hồ, Đảng đã cho tôi một con đường học vấn (đại học), một công việc mà bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Cảm ơn tất cả các Cô, Chú đã thương yêu, dạy bảo… làm cho cuộc đời tôi từ một công nhân bình thường, ít hiểu biết, nay đã trưởng thành và có một cuộc sống ấm cúng, gia đình hạnh phúc.
Mùa thu 2016

Tran Kienquoc 12 Tháng 10 2016