ND - 35 năm sau ngày giải phóng  miền nam, thống nhất Tổ quốc, những kỷ niệm ùa về, bác Chu Ngọc Minh  bỗng thấy rằng đó không còn là câu chuyện gia đình mà là câu chuyện của  những thế hệ đã sống một thời hào hùng như thế. Ðó là cuộc gặp gỡ của bộ  đội cha và bộ đội con ở Dinh Ðộc Lập ngày mới giải phóng.
          Cha và con đi bộ đội, nhận ra nhau, gặp nhau ở chiến trường không  phải là  chuyện hiếm trong suốt chặng đường kháng chiến gian khổ của dân tộc.  Nhưng cha  và con cùng đi qua chiến tranh tới hòa bình và gặp nhau không hẹn trước ở  Dinh  Ðộc Lập, theo bác Minh, là cuộc gặp có một không hai. Câu chuyện ấy nay  bác mới  kể.
 Năm ấy, người Hà Nội háo hức lên đường vào Nam. Tin anh Chu Tấn  Ðạt, học sinh  Trường Hàng Cót, con trưởng của ông Chu Tấn Quát đã đầu quân nhanh chóng  lan  khắp cái thôn Cổ Ðiển A, xã Tứ Hiệp, huyện Thanh Trì (Hà Nội) chỉ trong  vòng  chưa đầy một buổi sáng. Ông Quát hãnh diện lắm, quyết định "ngả" con lợn  70 cân  để khao anh em nội ngoại tộc vì con trai ông là chiến sĩ quân đội nhân  dân đầu  tiên của làng sẽ được đội mũ có ngôi sao vàng năm cánh. Chính quyền,  đoàn thể  của xã và anh em, bà con trong thôn tấp nập đến chung vui. Sau liên hoan  hai  hôm, ngày 16-9-1945, anh Chu Tấn Ðạt xếp hàng trong đội ngũ Chi đội 1,  gồm ba  đại đội của Hà Nội, Bắc Cạn, Lạng Sơn và một số cán bộ quân sự trường  Quân  chính.
 Chín năm sau, Chu Tấn Ðạt là tiểu đoàn phó Tiểu đoàn đặc công Long  Châu Hà  được lệnh tập kết ra Bắc cùng với vợ là Huỳnh Bích Lưu và con trai Chu  Tấn Quang  mới một tuổi. Hai vợ chồng được bố trí làm việc ở Nhà máy Xà-phòng thuộc  khu  công nghiệp Cao - Xà - Lá, trên đường đi Hà Ðông (đường Nguyễn Trãi bây  giờ).  Nửa năm sau, anh Ðạt được theo đoàn quân giới sang Trung Quốc học nghề  hỏa cụ.  Sau 5 năm luyện nghề, anh lại được lệnh đáp xe lửa vào Quảng Bình, rồi  đi bộ  vượt Trường Sơn vào Quân khu 7 để lập Công binh xưởng. Ðơn vị này chuyên  chế tạo  lựu đạn "mỏ vịt", mìn định hướng, mìn hẹn giờ và các cỡ thủy lôi để phục  vụ  chiến trường sông rạch. 
 Trong lúc người giám đốc Công binh xưởng bù đầu với những kế hoạch  sản xuất  theo yêu cầu khẩn trương cho chiến đấu, thì ở nhà, anh con trai Chu Tấn  Quang  (đã 20 tuổi), tốt nghiệp cấp 3, được Bộ Tư lệnh Phòng không - Không quân  tuyển  đi học lái máy bay phản lực tại Liên Xô (trước đây). Nhưng Quang không  đi học mà  xin ông nội ký đơn tình nguyện nhập ngũ để thuyết phục mẹ cũng ký vào  đơn cho  mình đi nam đánh Mỹ. Ðược toại nguyện, Chu Tấn Quang cũng giống như cha  gần 30  năm về trước, háo hức lên tàu từ ga Hà Nội hành quân gấp rút để kịp có  mặt trong  Chiến dịch Hồ Chí Minh. Trong đội hình Sư đoàn 308, anh đã dũng cảm cùng  đơn vị  đánh căn cứ Phú Lợi, rồi Tân Uyên, tiến vào Lái Thiêu để thọc sâu vào Bộ  Tổng  tham mưu ngụy. Suốt chặng đường chiến đấu gian khổ ấy, lòng Quang không  nguôi  mong được gặp người cha đã nhiều năm xa cách. Nhưng không dễ gì có thể  gặp bởi  trong lúc bước chân anh không ngơi nghỉ thì người cha cũng phải vùi đầu  tập  trung cho kế hoạch sản xuất với tinh thần "thần tốc".
 Sài Gòn giải phóng đã được sáu ngày. Giám đốc Công binh xưởng Trung  tá Chu  Tấn Ðạt mới ngơi tay, có dịp đi chứng kiến sự sụp đổ của chính quyền Sài  Gòn.  Qua cổng Dinh Ðộc Lập bị xe tăng ta húc đổ một cánh cổng, người sĩ quan  nhìn  thấy một chiến sĩ trẻ măng đang đứng gác, khuôn mặt hao hao giống cậu  con trưởng  của mình liền hỏi: Cháu tên gì?
 Chiến sĩ đáp: Thưa Trung tá, cháu là Chu Tấn Quang, người làng Cổ  Ðiển, Thanh  Trì, Hà Nội ạ.
 Người sĩ quan bật khóc nức nở: Bố Ðạt đây! Bố của con đây!
 Hai cha con ròng ròng nước mắt ôm chặt nhau rất lâu trước cổng Dinh  Ðộc  Lập.
 Kỷ niệm nghẹn ngào ấy của gia đình luôn được  nhắc lại vào mỗi dịp  kỷ  niệm như thế này. Bác Chu Ngọc Minh khi kể lại câu chuyện cho chúng tôi  nghe cứ  tiếc mãi là không "chộp" được cảnh gặp gỡ vô cùng xúc động đó. Bởi thời  điểm ấy  bác cũng ở miền Nam, là cán bộ quay phim của Xưởng phim Quân đội, có  nhiệm vụ  ghi lại những hình ảnh vinh quang của đất nước ngày giải phóng. Bác chỉ  được  nghe Chu Tấn Ðạt (là anh con ông bác của mình) kể lại khi anh em cũng  tìm gặp  được nhau ít hôm sau đó. Mà cũng lúc ấy, có biết bao nhiêu phóng viên  trong nước  và quốc tế đổ đến để chứng kiến, ghi nhận những khoảnh khắc lịch sử  nhưng không  ai bắt gặp và cuộc gặp gỡ của cha con Bộ đội Cụ Hồ ở Dinh Ðộc Lập hôm ấy  mãi là  giây phút thầm lặng nhưng đầy vinh quang và tự hào. Hai cha con giờ đều  đã qua  đời. Người cha vì già yếu, còn người con thì đã hy sinh trên đất bạn  Cam-pu-chia. Ðã bao lần gia đình đi tìm mộ anh nhưng không được.
 Kỷ niệm của một gia đình đã đủ khắc họa được chân dung của bao thế  hệ người  Hà Nội những năm tháng hào hùng ấy. Họ đã hừng hực hướng về miền Nam  ruột thịt,  đã sống một đời sục sôi như thế... 
     
0 nhận xét:
Đăng nhận xét