Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Thắp hương anh Trỗi tại Thanh Quýt, Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam

Trong khuôn khổ LỄ GẶP MẶT TRUYỀN THỐNG KHÓA 3 TOÀN QUỐC TẠI ĐÀ NẴNG

[...]
- Sáng ngày 01-8 một đoàn xe đưa đoàn đại biểu hơn 60 người đi thắp hương tại nhà tưởng niệm anh Trỗi tại nghĩa trang liệt sĩ - huyện Điện Bàn,

tiếp sau đó đoàn đã về quê anh Trỗi tại thôn Thanh Quýt - xã Điện Thắng Nam - Huyện Điện Bàn - Tỉnh Quảng Nam để thăm gia đình và thắp hương trên bàn thờ của anh.

Đây là một việc làm có ý nghĩa sâu sắc. Bởi mái trường đã tôi luyện chúng ta được mang tên người anh hùng liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi. Nay được đặt chân đến tận nơi mà anh đã được sinh ra và lớn lên thì vô cùng ý nghĩa.
Trích bài "CẢM NHẬN QUA CUỘC GẶP MẶT K3" của Thanh Hải K3


Ảnh Thanh Hải K3, Hoàng Giang K3
Đoàn xe chở đại biểu về quê anh Trỗi.
Sốt ruột quá, sao chưa đi???

Đoàn đi hơn 60 người.
Gặp người nhà anh Trỗi.

Toàn cảnh nhà anh Trỗi.









Nhà tưởng niệm Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi tại NT LS Điện Bàn
Ảnh Bs HOC K7



Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

...theo mãi bước người đi


27/7






Hương Thầm
Thơ Phan Thị Thanh Nhàn

Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu vì sao không khép bao giờ.
Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.

Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
Bên ấy có người ngày mai ra trận

Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi,
Nào ai đã một lần dám nói ?

Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh không dám xin,
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.

Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu.

(Anh vô tình anh chẳng biết điều
Tôi đã đến với anh rồi đấy...)

Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường
Hương thơm sẽ theo đi khắp

Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.

Hương Thầm
Lời phổ nhạc cho bài thơ của nhạc sĩ Vũ Hoàng

Khung cửa sổ hai nhà cuối phố
Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ.
Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương thơm.

Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay.
Cô bé ngập ngừng sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận,
Bên ấy có người ngày mai đi xa.

Nào ai đã một lần dám nói.
Hương bưởi thơm cho lòng bối rối.
Cô bé như chùm hoa lặng lẽ.
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu.

Hai người chia tay sao chẳng nói điều chi?
Mà hương thầm theo mãi bước người đi?
Hai người chia tay sao chẳng nói điều gì?
Mà hương thầm vương vấn mãi người đi!






Bạn Trỗi K5 thắp hương Liệt sỹ Trịnh Thúc Doanh. Ảnh Ngô Thế Vinh.
Thăm Nhà tưởng niệm Anh hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi tại NTLS Điện Bàn. Ảnh Nguyễn Phúc Học.
Một nén nhang cho đồng đội của BA. Ảnh N.H.QUE.

Thơ khóc bạn liệt sĩ Vũ Kiên Cường của Lê Bình


Trích từ bài "Sắp đến Giỗ đầu, nhớ Lê Bình - Những vần thơ của người lính chiến" của Ngô Thế Vinh

Ngô Thế Vinh

K5
Vinh sái
0912440319
HN

K5.

[...]
Sau khi rời Trường Trỗi, Lê Bình

Lê Hòa Bình

K5
Mất do bệnh.
HN

thi đỗ vào trường ĐH Thủy Lợi cùng với Nguyễn Lâm, Vũ Kiên Cường... và cùng nhập ngũ, cùng đơn vị E95 F325 chiến đấu tại Thành Cổ Quảng Trị năm 1972. Thời gian đó Thành Cổ Quảng Trị là điểm nóng, bom đạn ác liệt ngày đêm, thế mà Lê Bình vẫn lành lặn trở về, đúng là đạn bom "Tránh" Lê Bình. Chúng ta đều biết đến một Lê Bình quả cảm, chiến đấu kiên cường, chiến thắng đạn bom....và nay chúng ta còn được biết đến một Lê Bình với nhưng vần thơ của người lính chiến.

Cũng thật tình cờ, nhân dịp Hạnh vợ Lê Bình nhờ tôi đăng lời mời anh em Trỗi dự Giỗ đầu Lê Bình lên BanTroiK5News, tôi nói với Hạnh xem có tư liệu gì của anh Bình đưa tôi để có đôi nét viết về Lê Bình nhân ngày Giỗ đầu. Hạnh đưa cho tôi quyển sổ tay có nhan đề "Tình yêu - Đời lính" của Lê Bình, và có thể nói đây là quyển Thơ Nhật Ký.

Những vần Thơ Nhật Ký, ghi lại cuộc chiến đấu ác liệt, khó khăn, gian khổ của những người lính Thành Cổ Quảng Trị, những mất mát, hy sinh anh dũng của bạn bè, đồng đội đồng thời cũng nêu lên tinh thần lạc quan, yêu đời, vượt qua khó khăn ác liệt, tin tưởng vào ngày chiến thắng của những người lính trẻ...





Xin được trích một số bài để anh em biết thêm về những vần thơ của người lính chiến Lê Bình.





Người đồng đội, người anh em thân thiết Vũ Kiên Cường cùng Trỗi K5, hy sinh ngay trên tay Lê Bình. Thương xót, đau đớn khóc bạn, thương tiếc vô cùng ...




TÔI KHÓC BẠN TÔI

(Cho tôi ép nốt dòng dư lệ,
nhỏ xuống thành thơ khóc bạn tôi)


Có một chiều Thu không buông nắng
Hai hàng cây trắng đứng cô liêu
Rủ lên một chiếc thi hài trắng
Là những lệ thương trắng lạnh người.

Có một chiều Thu đau đớn lắm
Dòng sông Thạch Hãn khoác khăn tang
Mang theo cả một trời u uất
Người lính chiến kia đã mất rồi.

Vũ Kiên Cường ơi - Kiên Cường ơi !
Có phải chăng mày chết thật rồi
Không, vẫn còn đây làn môi đỏ
Súng nắm trong tay thét vang trời.

Vũ Kiên Cường ơi - Kiên Cường ơi !
Xóa hết làm sao khúc nhạc đời
Hạnh phúc xây bởi tay người lính
Muốn tìm trong mắt một trời hoa.

Ôi đón tin đau nát nụ cười
Ngậm ngùi cay đắng nước mắt rơi
Cường ơi nhớ mãi ngày Thu ấy
Ôm súng tao đi nhạt nắng chiều


(Khóc buồn - Vũ Kiên Cường hy sinh
chiều 28/08/1972
tại dinh tỉnh trưởng
Thành Quảng Trị)






Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Bức tranh màu xanh


27/7

BỨC TRANH MÀU XANH


Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Trên con đường mòn,
xuyên cách rừng thăm thẳm màu xanh
Như dấu lặng của bản nhạc thời gian,
một chiều trầm yên ắng
Người đàn ông sạm đen, cuồn cuộn,
ôm hôn người đàn bà mỏi mòn,
nhắm nghiền,
đầm đìa nước mắt
Cuộc chia li da diết,
hay hạnh phúc trở về
Mà níu áo mẹ, nhìn lên,
em bé
e dè đôi mắt tròn xoe?
Khẩu súng,
trĩu vai người đàn ông,
chúc nòng thép lạnh
Đã vĩnh viễn khước từ khạc đạn?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Cảnh chiều dần tắt nắng,
thẫm đẫm màu xanh
Người đàn ông vai sung,
người đàn bà thổn thức
Em bé ngước nhìn,
long lanh mắt ướt
Ôi!
Con đường mòn úa bầm, vắng ngắt,
dẫn dắt kiếp người hiu hắt,
lênh đênh

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Một buổi chiều xanh,
có nụ hôn xanh,
trên mái đầu xanh
sâu lắng âm thanh
Khẩu súng lạnh tanh
chúc nòng dưới áo
vòng cò trợn trừng thao láo
Tôi chợt rung mình
nghe tiếng ngựa hí gươm khua,
loảng xoảng xích xiềng,
gầm gừ xe pháo

Ôi!
Hiển hiện cổ xưa,
mới chập chững làm người,
hiển hiện hôm qua,
đeo đẳng hôm nay,
và còn theo dai dẳng đến mãi bao giờ(?):
Người đàn bà nguyện cầu, gào khóc,
em bé trần truồng, mũi mồm nhòe nhoẹt,
tang tóc lê thê
Bên lăn lóc đầu lâu, rợn xương tanh máu,
thây người đàn ông cụt đầu,
nát nhàu,
cháy thui co quắp...
Bức tranh bùng lên,
ngùn ngụt,
điêu tàn!
...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Có con đường mòn xuyên cánh rừng thăm thẳm,
thấm đẫm màu xanh
Có nụ hôn nồng nàn,
có em bé ngước nhìn,
có ngày mai chờ đợi...
Và giữa hai ngả thâm trầm,
dằng dặc úa bầm,
hoang vu dữ dội,
Trong âm u thanh lặng vô danh,
Là tiếng thở rất dài,
huyền hoặc, mong manh
lan tỏa long lanh
Quanh khẩu súng chúc nòng thép lạnh
Ẩn ức điều gì đó lớn lao,
vô cùng nghiêm trọng!?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Xoay tròn, thổn thức, quầng xanh,
phong phanh …




BỨC TRANH MÀU XANH

You might also like:

                                 
                            Bức tranh màu xanh


Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Trên con đường mòn,

                            xuyên cách rừng thăm thẳm màu xanh
Như dấu lặng của bản nhạc thời gian, 

                                                  một chiều trầm yên ắng
Người đàn ông sạm đen, cuồn cuộn,

                                      ôm hôn người đàn bà mỏi mòn,
                                                                           nhắm nghiền,
                                                                                          đầm đìa nước mắt.
Cuộc chia li da diết, 

                           hay hạnh phúc trở về
Mà níu áo mẹ, nhìn lên,

                                 em bé,
                                          e dè đôi mắt tròn xoe?
Khẩu súng, 

           trĩu vai người đàn ông, 
                                       chúc nòng thép lạnh,
Đã vĩnh viễn khước từ khạc đạn?...
 

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Cảnh chiều dần tắt nắng, 

                                  thẫm đẫm màu xanh
Người đàn ông vai súng,

                                 người đàn bà thổn thức,
                                                           em bé ngước nhìn, 
                                                                              long lanh mắt ướt
Ôi! 

Con đường mòn úa bầm, vắng ngắt
                                                   dẫn dắt kiếp người hiu hắt
                                                                                          lênh đênh...
 

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Một buổi chiều xanh, 

                        có nụ hôn xanh, 
                                       trên mái đầu xanh, 
                                                               sâu lắng âm thanh
Khẩu súng lạnh tanh,

                         chúc nòng dưới áo,
                                                  vòng cò trợn trừng thao láo
Tôi chợt rùng mình,
                  nghe tiếng ngựa hí gươm khua, 
                                              loảng xoảng xích xiềng,
                                                                     gầm gừ xe pháo...
Ôi!
Hin hiện cổ xưa,
               mới chập chững làm người, 
                                            hiển hiện hôm qua,
                                                         đeo đẳng hôm nay,
                                                                  và còn theo dai dẳng đến mãi bao giờ(?):
Người đàn bà nguyện cầu, gào khóc,
                               em bé trần truồng, mũi mồm nhòe nhoẹt,
                                                                                    tang tóc lê thê
Bên lăn lóc đầu lâu, rợn xương tanh máu,
                                     thây người đàn ông cụt đầu, 
                                                                           nát nhàu,
                                                                                  cháy thui co quắp...
Bức tranh bùng lên,
                          ngùn ngụt,
                                      điêu tàn!
......

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh
Có con đường mòn xuyên
cánh rừng thăm thẳm, 
                                                                   thấm đẫm màu xanh
Có nụ hôn nồng nàn,

                          có em bé ngước nhìn,
                                                   có ngày mai chờ đợi...
Và giữa hai ngả thâm trầm,

                            dằng dặc úa bầm,
                                                   hoang vu dữ dội,
Trong âm u thanh lặng vô danh,
Là tiếng thở rất dài,

                       huyền hoặc, mong manh
                                                  lan tỏa long lanh 
Quanh khẩu súng chúc nòng thép lạnh
n ức điều gì đó
lớn lao, 
                                       vô cùng nghiêm trọng!?...

Tôi ngắm hoài, ngắm mãi bức tranh  

Xoay tròn, thổn thức, quầng xanh,
                                            phong phanh …


                Trần Hạnh Thu